Kịch câm là một môn nghệ thuật đặc biệt, bởi ngôn ngữ của nó không phải lời nói mà có thể được thể hiện bằng mặt, cử chỉ, điệu của người sử dụng viên.
Theo một số chuyên gia về sân khấu, kịch câm là một bộ môn nghệ thuật vô cùng đặc biệt. Ở nước ngoài, kịch câm vẫn có chỗ đứng trong đời sống nghệ thuật bởi ngôn ngữ câu chuyện không thể hiện bằng lời mà được diễn viên thể hiện bằng nét mặt, cử chỉ, điệu bộ. Kịch câm xuất hiện ở Việt Nam từ nửa thế kỷ trước và loại hình sân khấu này ở thời kỳ thịnh vượng là những năm 80 của thế kỷ trước. Thời điểm đó, kịch câm là một gia vị không thể thiếu trong bất kỳ chương trình biểu diễn nghệ thuật tổng hợp nào.
Điểm mấu chốt trong biểu diễn kịch câm là làm chủ được ngôn ngữ cơ thể. Bằng các động tác rất quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày và trí tưởng tưởng của mình, người nghệ sĩ có thể biến hóa ra bất cứ thứ gì và diễn tả nó vô cùng sống động.
Việc không thể bám trụ với nghề cũng khiến không ít nghệ sĩ băn khoăn, day dứt vì khi xác định dấn thân, họ đã phải vượt qua không ít chông gai. Ít ai biết, ngoài sự công phu và khổ luyện, nghệ sĩ kịch câm thường phải đảm nhiệm cả việc sáng tác. Diễn viên kịch câm thường kiêm luôn viết kịch bản. Sáng tác cho kịch câm cũng rất khó vì nó có đặc thù riêng nên thường chỉ có người trong nghề hiểu về kịch câm mới sáng tác được". Có lẽ bên cạnh việc không cập nhật kịp thời những kỹ thuật, hình thức cơ bản của kịch câm trên thế giới, việc thiếu những kịch bản hay và mới cũng là nguyên nhân dẫn đến sự "mất thiêng" của loại hình nghệ thuật này trên sân khấu Việt.
Trong các buổi biểu diễn, tiểu phẩm kịch câm thường được lồng ghép với các chương trình ca múa nhạc hay kịch hình thể nhưng cũng rất ít khi xuất hiện. Vì kịch câm mang tính trừu tượng nên phải là người am hiểu và quan tâm đến nó thì mới thấy hay được.